Rõ ràng là còn yêu nhau, thế mà một người vẫn can đảm nói chia tay còn một người cứng giọng nói không giữ. Những ngày sau đấy, chúng ta vẫn gọi điện cho nhau, vẫn nói những câu chuyện mọi ngày thường nói, chỉ là không còn là người yêu của nhau. Thỉnh thoảng, anh lại Em vẫn có một thắc mắc là tại sao ngày chia tay của chúng ta lại đến chậm như vậy. Chờ mãi mới có cơ hội để nói với mọi người lời cảm ơn và lời chúc mọi sự thuận lợi. Mặc dù không còn làm việc ở công ty nữa nhưng em sẽ luôn nhớ đến thời gian làm việc Trong nhiều lần phỏng vấn, Jennifer cho biết, cô vẫn trân trọng tình bạn với Brad Pitt sau khi hai người ly dị. Và 10 năm sau ngày chia tay, Brad Pitt đã dệt nên một chuyện tình vàng tại Hollywood khi sát cánh bên Angelina Jolie và Jennifer cuối cùng cũng đã tìm được người đàn ông 'Mua xăng rất khó khăn'Đây là tâm sự của chị Lê Bích Ngọc tại thủ đô Paris, Pháp khi chia sẻ với Sputnik. Không chỉ tiết giảm năng lượng tiêu thụ mà người dân Pháp còn được khuyến cáo về thời điểm sử dụng điện hợp lý. Tuy nhiên, người chịu thiệt hại lớn nhất lúc này vẫn là người dân, trong đó có cả cộng đồng người Người Việt Nam , Mỹ còn đánh thắng được nói gì đến cái lạnh ở Đức". Lời chúc chia tay khi sếp chuyển công tác. 1.1 Mọi nhân viên ở đây sẽ nhớ sếp, chúc sếp trong môi trường mới sẽ có thành công. 1.2 Sếp là nguồn cảm hứng cho các nhân viên, động lực giúp phát triển công ty, tuy rằng sếp không còn gắn bó với chúng em nhưng chúng em cầu . Dù xuất phát từ lý do gì đi chẳng nữa, những cuộc ly hôn bao giờ cũng để lại cái kết đáng buồn, đặc biệt là khi vợ chồng đã có với nhau những đứa con. Những màn chia ly trên phim Việt này đã phản ánh, khắc họa được sự mất mát to lớn ấy và khiến người xem đồng cảm. Những cuộc chia ly không chỉ gây xúc động với riêng những người vợ, người chồng mà còn ảnh hưởng nhiều đến con cái của họ. Ảnh VFC Thương Ngày Nắng Về Nỗ lực hàn gắn nhưng cuối cùng Khánh Lan Phương - Đức Hồng Đăng đã không thể tiếp tục cuộc hôn nhân đau khổ. Con của cặp đôi - 2 bé Sam, So dù nhỏ tuổi nhưng lại ý thức rất rõ điều này, thường xuyên đòi gặp bố vì sợ bố mẹ không còn ở bên nhau. Cảnh đi dã ngoại đầy nước mắt của gia đình Khánh - Đức. Ảnh VFC Trong khi Sam lớn hơn đã hiểu rõ được tình huống nhưng không thể làm được gì để bố mẹ quay về bên nhau thì So lại có những câu hỏi ngây ngô một cách xót xa. Câu hỏi hết sức ngây thơ của cậu bé khi thấy phản ứng không vui của người thân khiến khán giả xót lòng “Mẹ ơi, chia tay là gì? Chia tay có đau không mà chị Sam khóc”, “Bố giận mẹ à, bố giận mẹ thì để con thay mẹ xin lỗi bố”. Bức ảnh gia đình từng rất hạnh phúc. Ảnh FB Lan Phuong Nguyen Đặc biệt, trong buổi dã ngoại cùng nhau có bố và mẹ trước khi Đức - Khánh ra tòa, hai đứa trẻ càng nghẹn ngào hơn, tỏ ý không đồng tình chuyện bố mẹ chia tay “Bố mẹ đừng lừa con nữa. Ly hôn thì mỗi người một nhà. Bố lấy vợ mới, mẹ lấy chồng mới, con phải làm sao…Nếu bố thương con với em So thì bố ở với mẹ với bọn con đi”. Vì những hiểu lầm, áp lực trong hôn nhân, cặp đôi đã chia tay dù rất yêu thương các con. Ảnh VTV >> Xem nhanh Thương Ngày Nắng Về và thông điệp Người mẹ nào cũng hết lòng vì con Hoa Hồng Trên Ngực Trái Thái Ngọc Quỳnh và Khuê Hồng Diễm cũng không thể cứu vãn khi đã có sự xuất hiện của người thứ ba - Trà Lương Thanh. Nỗi đau bị chồng phản bội của Khuê càng dâng cao hơn khi cô phải chấp nhận xa con. Một gia đình hạnh phúc đã tan vỡ vì người thứ ba. Ảnh VFC Buổi chia tay của Khuê - bé Bống con lớn đầy nước mắt bởi lúc này Bống đã đủ trưởng thành để hiểu rõ việc chia lìa, không được gặp lại mẹ và em. Bé Mun nhỏ tuổi hơn, chưa hiểu rõ chuyện nhưng cũng nức nở vì biết phải chia tay chị Bống. Cảnh chia ly của mẹ con Khuê đầy nước mắt. Ảnh VFC Khuê đau lòng nhưng cũng đành phải chia tay con gái lớn. Ảnh VFC “Có phải bố mẹ sẽ ly hôn, con và em Mun sẽ không được sống chung với nhau nữa phải không mẹ?” bé Bống thắc mắc. Sau câu hỏi của con Khuê chỉ đành nén nỗi buồn để khuyên nhủ con gái “Con là chị, con nhường mẹ cho em Mun được không con?” Trong khi đó, Bống vẫn không ngừng năn nỉ “Con muốn ở với mẹ, mẹ đưa con đi với mẹ.” Bộ phim có những cảnh tượng xúc động giữa mẹ con Khuê. Ảnh VFC >> Đừng bỏ lỡ Hoa Hồng Trên Ngực Trái Đàn ông gia trưởng, ngoại tình, ki bo do phụ nữ Chồng Cũ, Vợ Cũ, Người Yêu Cũ Không trực tiếp có cảnh chia ly, thế nhưng câu chuyện gia đình của Mai Anh Quỳnh Trang trong Chồng Cũ, Vợ Cũ, Người Yêu Cũ cũng đau lòng chẳng kém. Sau khi nghe cuộc hội thoại giữa vợ mới của bố và mẹ ruột, Mai Anh cho rằng mẹ con Giang Lã Thanh Huyền đang muốn tính chuyện sinh con để giành tài sản, tạo khoảng cách giữa cô và bố. Mai Anh bức xúc khi nghe cuộc trò chuyện của mẹ kế. Ảnh VFC Trước mặt bố cùng mẹ kế, Mai Anh bức xúc “Họ bàn nhau phải đẻ thêm một đứa con để giành lấy tình cảm của bố. Hình như là họ sợ bố yêu con quá thì phải. Họ đâu có đối xử tử tế gì với con đâu. Họ khó chịu với con vì họ nghĩ con tiêu nhiều tiền, vì họ nghĩ con đang đụng đến túi tiền của họ”, “Bố nhầm rồi. Một đứa trẻ 18 tuổi, 12 năm sống với ông bà, 3 năm sống với bố, 3 năm sống với mẹ, bố nghĩ con còn trẻ con được à?” Cô bé đã nhiều lần bày trò gây khó dễ cho mẹ kế. Ảnh VFC Chuyện bố đi thêm bước nữa đã quá khó chấp nhận với cô bé. Ảnh VFC Gạo Nếp Gạo Tẻ Sau khi ngoại tình và bị chồng chứng kiến, Hân Thúy Ngân vẫn hết sức trơ trẽn. Từng bỏ qua nhiều sai lầm của vợ vì tình thương con, sợ con buồn khi bố mẹ chia tay nhưng rồi Kiệt Trung Dũng không thể tiếp tục chịu đựng cảnh bị vợ “cắm sừng”. Đau đớn nghẹn ngào trước quyết định ly dị nhưng rồi anh vẫn ký đơn ly hôn gửi tòa án. Hân ngoại tình với người khác. Ảnh HTV Ban đầu vẫn còn thái độ “khó ưa” với chồng thế nhưng đến khi Hân ngộ ra mọi chuyện, cảm giác hối hận cũng là lúc cô và chồng ly hôn. Tòa án phân chia 2 con của Hân sẽ về với bố - người có điều kiện tốt hơn để chăm lo cho con. Chưa kể, Hân còn đứng trước nguy cơ bị khởi tố vì lỗi lầm của mình. Kiệt đau lòng nhưng vẫn quyết chia tay. Ảnh HTV Dù Hân có lỗi, song cảnh cô chia tay bé Gấu trong nước mắt vẫn khiến người xem khó cầm lòng. Hân bày tỏ sự hối lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm người mẹ, không thể chăm sóc Miu và Gấu. Cuối cùng, cô nhường quyền nuôi dưỡng con cho chồng cũ rồi chạy đi như muốn trốn tránh thực tại đau lòng. Hân tạm biệt con để nhường quyền nuôi dưỡng cho Kiệt. Ảnh HTV Giọt nước mắt hối hận muộn màng của cô. Ảnh HTV Cuối phim, Hân từ bỏ chồng cũ để anh tìm được hạnh phúc mới. Ảnh HTV Những diễn biến trong phim đã khiến khán giả vô cùng xúc động. Còn bạn, bạn nghĩ sao về những cảnh chia ly đau lòng này? Hãy bày tỏ cảm xúc dưới phần bình luận nhé! Cùng cập nhật những tin tức mới và hấp dẫn nhất về phim ảnh và sao tại YAN! Dù chỉ là tình huống phim, thế nhưng những cảnh này vẫn khiến khán giả hết sức xúc động với diễn xuất hết sức chân thật của dàn diễn viên. Ngoài ra, tính chân thực của chúng cũng là điều đáng quan tâm bởi ít nhiều câu chuyện phim cũng phản ánh những tình huống thực tế đau lòng. Ngoài đời thực, bất kỳ cuộc ly hôn nào cũng sẽ để lại những vết thương lòng đối với không chỉ cặp vợ chồng mà còn với cả những đứa con. Đây cũng là cách phim ảnh phản ánh thực tế để người xem ý thức hơn những hậu quả khi một cuộc hôn nhân tan vỡ. >> Xem thêm các tin tức liên quan khác tại đây! Nhà báo Thu Uyên vừa là người sáng lập, vừa biên tập và dẫn chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly - Ảnh đầu là trách nhiệm và cuối cùng cũng là trách nhiệm * 15 năm qua, Như chưa hề có cuộc chia ly đã trải qua nhiều giai đoạn thăng trầm, chị cũng gặp sóng gió không ít. Điều gì đã giúp chị bám trụ lâu như vậy?- Vốn xuất thân từ phóng viên, thường xuyên đi mảng thời sự nên tôi gặp nhiều trường hợp gia đình bị ly tán. Lúc bấy giờ người ta không có cách gì nhiều, chủ yếu là đọc trên truyền hình hoặc đăng báo…Lúc đó, trong đầu tôi nghĩ phải làm một chương trình gì đó để có thể giúp đỡ họ. Tôi duy trì hoạt động tìm kiếm và đoàn tụ này bởi đầu tiên có lẽ là chữ trách nhiệm, điều cuối cùng cũng là chữ trách nhiệm.* Chữ trách nhiệm ở đây có phải đó là trách nhiệm với xã hội?- Nói là trách nhiệm với xã hội có lớn lao quá không? Tôi không nghĩ tới việc đó, mà chỉ nghĩ rằng đây là nhiệm vụ của mình, mình làm để cảm thấy bình yên trong lòng. Tôi làm với quyết tâm đội ngũ của tôi làm ra kết quả tốt đẹp nhất trong điều kiện mà chúng tôi có.* Có khi nào chị muốn được nghỉ ngơi, muốn tìm người thay thế?- Có chứ. Từ năm 2018 tôi đã đi tìm kiếm người thay thế mình, hơn 4 năm qua tôi luôn đi tìm kiếm. Như chưa hề có cuộc chia ly là chương trình xã hội hóa, không sử dụng tiền của Nhà nước. Vì vậy chúng tôi không thể dựa vào lực lượng trong cũng nghĩ đến việc trao cho những đơn vị khác tiếp quản. Thật sự thì ai cũng thương cảm quý mến Như chưa hề có cuộc chia ly nhưng cũng khó tiếp quản vì bên cạnh là chương trình truyền hình, còn có công đoạn dài xử lý thông tin và đi tìm khác, ngay cả đi tìm nhân lực cho chương trình cũng gặp khó khăn. Trong 15 năm qua tôi đã huấn luyện các bạn trẻ công việc, có những bạn giỏi, gắn bó 15 năm nay, nhưng buông ra để các bạn tự làm vẫn chưa nên tôi vẫn đang cố gắng tiếp tục làm để các bạn được thử thách và trả lời được câu hỏi làm tiếp hay không làm tiếp, bao lâu thì tôi rút ra đoàn tụ trong Như chưa hề có cuộc chia ly - Ảnh BTC* Và trong suốt thời gian dài gắn bó với chương trình, có điều khiến chị tiếc nuối...- Nhà báo Thu Uyên trầm ngâm suy tư và lặng đi một lát Thật ra có trường hợp rất đau lòng với tôi, nó liên quan đến một trong hai hồ sơ bị làm sai, mà Như chưa hề có cuộc chia ly đã có lời xin lỗi sâu sắc gửi khán hai sai sót đó xảy ra trong mấy tháng đầu khi tôi chỉ lo về nội dung phát sóng, ở lĩnh vực tìm kiếm có đội ngũ riêng, tôi không thể can thiệp vào, lúc đó cũng chưa có thử ADN như ngày nay. Trường hợp đại tá Đinh Hữu Tấn tìm con nuôi tên Phước, Đội tìm kiếm lúc đó đã làm không chặt chẽ, nhưng chỉ một thời gian sau khi tổ chức đoàn tụ, tôi mới phát hiện ra. Tuy nhiên, vì có những kẻ cố tình nói sai sự thật khiến mối quan hệ đang rất thân thiết giữa tôi và đại tá Đinh Hữu Tấn - người cựu chiến binh mà tôi kính trọng - đã bị cắt đứt mà tôi không hiểu vì sao. Khi tôi phát hiện lỗi thì không còn cơ hội để giải thích rằng tôi không bao giờ là kẻ lừa đảo vì chú đã vụ này, Như chưa hề có cuộc chia ly cả phần tìm kiếm lẫn kể chuyện bằng hình đều chung một mối, bảo đảm không để xảy ra sai sót lần nào cười hạnh phúc khi tìm kiếm được người thân trong Như chưa hề có cuộc chia ly - Ảnh BTCVòng kim cô vẫn ở trên đầu* Có thời gian chị nói về những khó khăn tài chính. Khó khăn ấy đã giải quyết được chưa?- Tài chính luôn như vòng kim cô ở trên đầu tôi thật tiền chúng tôi đang âm 800 triệu đồng. Lúc trước ca sĩ Hà Anh Tuấn hỗ trợ 3 tỉ đồng, chúng tôi sử dụng 2 tỉ đồng, còn 1 tỉ đồng chúng tôi để dành trong quỹ. Nhưng giờ đành phải lấy ra sử dụng đến trăm triệu cuối cùng. Hiện tại có khoảng hơn người ủng hộ qua hoạt động "ổ bánh mì nối thân thương", nhưng cần người tham gia mới ổn định tài có người đặt câu hỏi tại sao không làm cho số tiền tăng hơn, tôi trả lời rằng mình bế tắc bởi tôi không phải là người kinh doanh. Làm thế nào để có tiền tôi không nghĩ chưa hề có cuộc chia ly chuẩn bị tròn 15 năm tuổi - Ảnh BTCNhững con số ấn tượng của 15 năm Như chưa hề có cuộc chia trường hợp tìm kiếm thành năm là thời gian lâu nhất người thân bị thất lạc 15 năm Thời gian tìm kiếm dài nhất đạt kết ngày Thời gian ngắn nhất tìm kiếm đạt kết quả.* Bước vào năm 16, Như chưa hề có cuộc chia ly giải quyết những khó khăn ấy như thế nào?- Chúng tôi có thể tiếp tục xin tiền được từ doanh nghiệp và cá nhân. Các bạn tôi có thể lo chi phí một năm cho tôi ổn định hoạt động. Nhưng điều chúng tôi mong mỏi hơn, Như chưa hề có cuộc chia ly thực sự trở thành một hoạt động xã hội do các cá nhân nuôi dưỡng, mỗi người một chút, đều đặn, lâu dài. Đó là sự ủng hộ không gì sánh nổi cả về vật chất lẫn tinh vậy chúng tôi tiếp tục kêu gọi phát triển "Ổ bánh mì nối thân thương". Mỗi người một tháng trích ra đồng gửi quỹ hoặc ví điện tử. Nếu có cộng đồng - người đóng góp đồng/tháng thì Như chưa hề có cuộc chia ly vững vàng yên tâm tìm kiếm người thất lạc và tiếp tục kể những câu chuyện về tình cuộc đoàn viên tại Gala Như chưa hề có cuộc chia ly năm 2011Năm 2023, chúng tôi được hỗ trợ từ một đơn vị để được xây dựng chiến lược truyền thông bài bản. Lượng người xem Như chưa hề có cuộc chia ly trên YouTube hiện cũng tăng cao, gấp 3 lần cách đây 1 năm trước. Mỗi một số khi công chiếu trên YouTube, trung bình có người xem một lúc. Đây là con số khá cao nhưng để so với con số livestream của một người bán hàng online thì thua xa ngay lúc này, nhiệm vụ đào tạo là việc quan trọng nhất đối với đội ngũ của tôi, để đến một ngày không xa các bạn trong đội có thể làm được tất cả công việc mà không cần đến tôi!Nhà báo Thu Uyên trái trong Gala Như chưa hề có cuộc chia ly ngày 9-2-2011Chương trình truyền hình Như chưa hề có cuộc chia ly do nhà báo Thu Uyên sáng lập, biên tập và dẫn chương trình, phát sóng tập đầu tiên vào ngày 1-12-2007 trên VTV1 2007 - 2018, sau đó trên VTV9 2019 - 2020, VTC3 và YouTube 2020 đến nay.Năm 2018, Như chưa hề có cuộc chia ly từng tạm ngưng 6 tháng vì không tìm được nhà tài đó, tháng 7-2020, chương trình dự định dừng do hết kinh phí. Nhưng dư luận xã hội đã yêu cầu và nhiều người giúp đỡ, Như chưa hề có cuộc chia ly trở lại và phát trên các ứng dụng nền tảng xã hội và trên kênh VTC3, ứng dụng VTVgo lúc 20h thứ hai đầu 15 năm của Như chưa hề có cuộc chia ly được ghi hình và sẽ phát sóng tối 30 Tết như chương trình đón giao thừa trên tất cả các kênh của Đài truyền hình VTC. Hôm đó, Bà nội đưa Ông nội lên đường tập kết ra Bắc. Đang thời chiến tranh. Khi đi, ngang qua cây cầu, nước lụt chảy mạnh bên dưới, bà sợ, nắm chặt tay người đàn ông trụ cột của gia đình. Đến lúc chia tay, chiến tranh không ai nói trước được điều gì, biết đâu nay mai lại nghe tin dữ, và mãi không còn được gặp lại nhau. Có điều, ánh mắt nhìn nhau da diết, cảm xúc quyến luyến, bồi hồi xúc động… Không biết có nói ra thành lời, nhưng tâm ý cũng như một lời hứa sẽ còn gặp lại… “Anh sẽ về” và “Em sẽ chờ”. Ông lên đường. Bà lòng buồn rười rượi, lúc đi có bóng hình vững chãi bên cạnh, lúc về chỉ còn lặng lẽ một mình, nước mắt rơi, bà về với đàn con đang chờ ở nhà… Bên dòng sông Vệ, lúc đó ba chỉ là cậu bé còn đang vui chơi hồn nhiên, vô tư với lứa tuổi của mình. Có nào hay biết cha mình ra đi biền biệt sau đó không biết ngày nào mới có thể trở về. Đêm trước ngày lên đường, ông nội họp gia đình, dặn bà phải lo cho thằng Tám – là ba – khỏe mạnh, phải cho thằng Tám, thằng Tỷ – tức anh ruột của ba, bác Bảy kế ba – ăn học nên người. Lời ông dặn dò, bà làm theo… Dù bà phải làm đủ việc nhà nông, thêm nấu rượu, nuôi heo, bán từng trái mít, lọn rau, bó lá… tằn tiện chi tiêu, dành dụm nuôi con ăn học. Bà chống chọi với không biết bao nhiêu khó khăn, bất trắc. Vì gia đình có liên quan với Cách Mạng, bà bị bắt giam suốt mấy tháng. Rồi mấy năm sau, lại bị bắt giam, tra khảo đánh đập tàn nhẫn. Rồi lại trải qua nỗi đau mất đi cô con gái mình yêu thương hết mực. Bà vượt qua tất cả. Ba và bác học hết trung học, đậu tú tài 1, tú tài 2, vào học đại học, cao học. Tiền bà dành dụm tất nhiên không đủ cho ba và bác theo học trên thành phố, nhưng bà truyền được ý chí, nghị lực, và quyết tâm theo đuổi con chữ, làm người có ích. Ba và bác vừa học vừa dạy kèm để có thêm trang trải. Ba còn tay trắng lập nghiệp, xoay sở mở được trung tâm dạy luyện thi Descartes trên Sài Gòn, có nhiều tiếng vang tốt lành, chiêu sinh rất tốt. Một giáo viên của ba bận việc, nhờ mẹ dạy thế. Cũng vì thế, ba gặp mẹ tại đây. Hai người nên duyên vợ chồng sau này. Từ chỗ cậu bé nghèo chăn trâu bên dòng sông Vệ, ba và các bác đã ăn học đầy đủ, thành tài, trở thành những người có ích, có ảnh hưởng và có đạo đức trong xã hội. Bà nội đã thực hiện được lời hứa của mình. Còn ông nội? Ông đi biền biệt, 1 năm chưa thấy về, rồi 2 năm, 3 năm… Rồi 5 năm… Rồi gấp 4 lần con số đó… Cộng thêm 1 năm. 21 năm sau, ông mới trở về được. Vượt qua chiến tranh, ông về với bà nội. Gia đình sum vầy. Chồng gặp vợ, cha gặp con, anh gặp em. 21 năm dài như thế, mà ông nội vẫn về được với bà nội. Trong buổi gặp mặt sum vầy đầu tiên, ông nói với cả nhà, chậm rãi, mộc mạc đơn sơ mà hay vô cùng “Cái hay nhất là Bắc – Nam sum họp một nhà. Non sông Việt Nam thu về một mối. Sống độc lập, tự do, không lo đánh giặc nữa”. Rồi ông vỗ nhẹ vai bà nói “Đây là người hùng”. Bà đã thay ông nuôi nấng, dạy dỗ các con nên người, cũng vượt qua biết bao điều bất trắc và đau khổ trong cuộc đời. Đó là ngày sum họp. Ông nội đã sống sót sau chiến tranh, để quay trở về. Và… Ông nội đã thực hiện được lời hứa của mình. Rồi sau này ông mất, sau đó bà cũng mất. Nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ nghìn thu. Đó là những ngày của sự chia ly. Trước khi mất, ông nói với các con “Cha không có tài sản gì để lại cho các con. Chỉ có cái thẻ Đảng trong sạch, và cái Đạo đức làm người, các con ráng giữ hai cái đó”. Ba và các bác thực hiện được lời hứa của mình. Không có gì phải hổ thẹn với ông cả. Sau này, ba mắc bệnh ung thư. Lúc biết ba mang bệnh, tôi kiềm chế dữ lắm nhưng vẫn bật khóc. Ba lấy hai tay đặt lên hai vai tôi, nói “Đừng lo nhé anh bạn, kiểu gì ba cũng kéo được đến đám cưới con mà”. Mãi 8 năm sau, tôi mới làm đám cưới. Lúc đó, ba mang bệnh ung thư, lại còn bị sốt xuất huyết ngay trước buổi lễ phải nhập viện. Vậy mà ba trốn viện, xuất hiện vô cùng tươi tỉnh trong buổi lễ, phát biểu vô cùng khúc chiết và rất hay, không ai biết ba đang mang theo 2 thứ bệnh vào lúc ấy, những người trong gia đình thì vô cùng bất ngờ khi ba xuất hiện. Hết tiệc, ba lại quay trở lại bệnh viện, tiếp tục nhập viện theo dõi, đối diện với giai đoạn nguy hiểm của căn bệnh sốt xuất huyết. Ba hoàn thành lời hứa với con trai. Mãi đến 5 năm sau lần làm tiệc ấy, ba mới mất. Ba hoàn thành lời hứa của mình còn trên cả tuyệt vời, “khuyến mãi” thêm tận 5 năm ba à. Lúc khởi nghiệp, tôi không lấy bằng Đại học Bách Khoa, dù khi học chuyên ngành Kỹ thuật Hệ thống Industrial Engineer – cùng ngành với Tim Cooks, CEO của Apple bây giờ, tôi là một trong những người giỏi nhất lớp. Thầy giáo viên chủ nhiệm ngành từng ngồi riêng với tôi, có lẽ thầy chỉ muốn động viên tôi học tiếp, nên nói tôi là 1 trong 2 sinh viên mà thầy ấn tượng nhất về khả năng trong lịch sử của ngành, hãy học cho xong để ở lại trường giảng dạy phụ thầy. Tôi lấy được tư duy, kỹ năng, công cụ, và trong thâm tâm luôn tri ân ngành, nhưng tôi không lấy bằng. Cho đến giờ, tôi vẫn chưa từng kiếm được 1 đồng thu nhập nào nhờ tấm bằng Đại học. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai là Đại học không quan trọng cả. Ba ủng hộ tôi khởi nghiệp, nhưng khi thấy tôi không có bằng Đại học, tôi thấy ba hơi buồn. Ba cũng không ép gì, nhưng có lần tôi nghe ba nói với bàn thờ tổ tiên là đã hứa với ông bà sẽ cho tôi ăn học có bằng Đại học. Điều đó khiến tôi trăn trở. Rồi, tôi không có cảm giác nào về sự trói buộc, mất tự do. Tôi đã luôn sống cuộc đời tự do rồi, luôn sống cho chính mình rồi. Bấy giờ, tôi lựa chọn sống trách nhiệm. Trách nhiệm nhưng là tự nguyện, chứ không phải ràng buộc. Thật lạ khi người ta sống với nhiều trách nhiệm ràng buộc và chỉ muốn được sống tự do. Còn tôi thì đã sống tự do và muốn lựa chọn trách nhiệm. Sau đó vài năm, tôi âm thầm theo học 1 chương trình Đại học. Việc đó mất của tôi 6 năm tiếp theo. Vì phải vừa kinh doanh, vừa làm nhiều việc, vừa lo chuyện gia đình, vừa học, và thi. Để rồi, 1 năm trước khi ba mất, ông cầm trên tay tấm bằng Đại học của tôi. Ông vui, hạnh phúc, và chúc mừng tôi. Ba đã “thực hiện” được lời hứa của mình với ông bà tổ tiên. Còn tôi, cũng đã thực hiện được “lời hứa” của mình. Trong những tháng ngày cuối đời, khi viết những bài chia sẻ lên Facebook, ở cuối bài, ba hay viết “Thương cha, nhớ cha lắm cha à”, “Viết đến đây thấy nhớ mẹ mình quá”. Đã chia xa nhiều năm, nhưng ông bà nội vẫn luôn trong trái tim ba. Ngày ba mất, cuối cùng thì ba cũng về gặp lại Ông Nội, Bà Nội rồi ba à. Đó là ngày chia xa, nhưng cũng là ngày đoàn tụ. Những lời hứa với ba, chúng con sẽ thực hiện được thôi. Ba cứ an tâm, vui vẻ tiếp tục hành trình của mình. Hôm nay là Vu Lan, con cũng rất nhớ ba. Bông hồng cài áo con nay đã là màu hồng. Nhưng rồi con sẽ gặp lại ba sau, con còn nhiều việc cần làm trước lúc đó. Con viết bài này để đóng lại giai đoạn vừa qua, rồi con sẽ đổi lại hình đại diện, nhưng con luôn tưởng nhớ ba và mang ba trong trái tim mình đi tiếp cuộc hành trình. Thương ba, con nhớ ba lắm ba à. Bất cứ lúc nào muốn tìm thấy ba, rất dễ, chỉ cần nhìn lên bầu trời xanh kia. Nơi nào có mây, nơi đó có ba. Chúng ta vẫn luôn đồng hành cùng nhau. Ngày chia tay, không phải là ngày ta nói ra lời tạm biệt. Ngày chia tay cũng không hẳn là ngày cuối cùng ta gặp nhau. Ngày chia tay có lẽ chính là ngày mà trực giác mách bảo cho ta rằng "Đã đến lúc họ phải rời đi rồi". Chị có biết, ngày chia tay của chị em mình là ngày nào không? Đó có lẽ là ngày, em đơn phương nói ra lời tạm biệt với chị! Ngày mà trực giác mách bảo cho em rằng "Đã đến lúc, chị phải rời đi rồi". Ngay lúc này em muốn nói, muốn kể cho chị nhiều điều lắm! Nhưng em chẳng biết phải bắt đầu từ lúc nào, từ câu chuyện nào nữa.. Vì dường như mọi chuyện, mọi kỷ niệm của chị với em đã trôi qua quá lâu rồi. Mười năm rồi còn gì. Mười năm rồi em không còn được chơi, được cười giỡn, được nói chuyện với chị nữa. Quả thật rất lâu rồi, chị nhỉ. Bức tranh kỷ niệm ấy, em cũng đã quên, cũng đã bỏ lỡ một vài phần rồi. Nhưng trong bức tranh ấy, hình ảnh của chị vẫn còn rất đậm sâu. Chị thì sao? Có bao giờ chị vô tình bắt gặp một hình ảnh nào đó, hay trong những lúc rảnh rỗi, chị chợt nghĩ đến em không. Có bao giờ em được xuất hiện trong giấc mơ của chị chưa. Em thì vẫn luôn nhớ chị, vẫn nghĩ đến chị, và vẫn hay gặp được chị trong những giấc mơ của em. Đó là những giấc mơ của ngày xưa, của hiện tại, và có cả những điều em mong muốn sẽ xảy ra nữa. Tất cả những giấc ấy, nó giống như là một cuộc sống thật vậy, là những gì em đã trải qua và đang cảm thấy chị à. Nghe có vẻ viễn tưởng nhưng em nói thật đó. Em mơ thấy những giấc mơ về ngày xưa. Là lúc em còn nhỏ, em thường được qua nhà chị chơi. Chị biết cái khung cảnh mà em thường mơ thấy nhất là gì không, là hình ảnh chị với em ngồi trước sân nhà tám chuyện cùng nhau á. Những câu chuyện và tiếng cười của ngày xưa, hay là trong giấc mơ em đều rất nhớ, rất trân trọng chị à. Còn những giấc mơ của hiện tại là những giấc mơ thật buồn đối với em. Vì ở hiện tại, chị và em thật xa cách. Em nhớ có vài lần em vô tình gặp được chị ở trước nhà, lúc đó em mừng lắm. Cứ tưởng chị với em sẽ lại vui vẻ nói chuyện rôm rả như xưa, nhưng hóa ra mình chỉ mỉm cười chào nhau thôi, xong rồi lại đi qua người kia. Những lần đó em cười nhưng trong lòng em cảm thấy buồn lắm chị à! Em buồn, nhưng em cũng rất biết ơn những gặp lần đó, vì em được gặp lại chị. Em được cười với chị, chứ không phải là trong mơ nữa. Có hôm em mơ thấy một giấc mơ toàn là nước mắt thôi, nhưng nó lại khiến em cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Trong giấc mơ đó, em thấy mình khóc trước mặt chị. Em đã nói là em nhớ chị nhiều lắm! Bao lâu nay chỉ là em giả vờ đã quên chị, giả vờ không thích chơi đùa với chị nữa. Em giả vờ bình tĩnh khi nhìn thấy chị, mặc dù trong lòng em vui lắm. Em giả vờ không quan tâm mỗi khi có ai đó nói về chị, nhưng thật ra em lại cẩn thận lắng nghe từng lời họ kể về cuộc sống của chị. Em đã khóc rất nhiều khi nói ra những điều ấy, và chị cũng khóc. Chị cũng nói là chị nhớ em. Chị nói là, chị xin lỗi khi đã tỏ ra thờ ơ với em. Có nhiều lần chị cũng muốn đến nói chuyện với em như những ngày xưa, nhưng chị sợ em ngại. Chị nói, chị biết em đang trốn tránh chị vì những câu chuyện đã xảy ra giữa hai nhà. Trong giấc mơ chị đã ôm em, và nói những điều như thế. Em biết đó chỉ là mơ thôi, nhưng lòng em lại cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp lắm chị à. Em không gọi giấc mơ này là giấc mơ của tương lai, mà em chỉ gọi nó là những giấc mơ em mong muốn, vì em biết những điều này sẽ không thể xảy ra đâu. Trong mười năm qua, những giấc mơ ấy vẫn cứ len lỏi vào giấc ngủ của em. Có lúc là những nụ cười, câu chuyện của ngày xưa. Có lúc là một nỗi đau, day dứt khi vô tình được gặp lại chị nhưng em chỉ có thể đứng từ xa nhìn chị. Lúc thì là một giấc mơ hạnh phúc, vì em dám nói ra những điều mà em đã luôn che giấu. Chắc chị ngạc nhiên nhỉ, vì em nói em nhớ chị, thương chị.. Vậy mà từ rất rất lâu rồi em không còn liên lạc gì với chị! Thật ra là có chứ. Chị nhớ hồi xưa lúc chị đi học xa nhà không? Hồi đó em hay gọi nói chuyện với chị lắm. Lúc nào chị cũng nghe máy và nói chuyện với em thật lâu, thật vui. Rồi mỗi khi chị đi học về, chị đều ra nhà em chơi, có lần chị còn mua quà cho em nữa. Đó là một cây viết màu xanh chấm bi, rồi ở trên đầu có một con búp bê tóc xù nữa. Chị thương em là thật, em biết, em cảm nhận được mà! Nhưng vì điều gì vậy chị, vì điều gì mà thời gian ấy chị không thèm trả lời những cuộc gọi, hay tin nhắn của em. Vì điều gì mà, chị không còn là bạn bè trên mạng xã hội với em nữa. Ngày đó em cứ nghĩ chắc là do em nhắn tin vào những ngày trong tuần, nên chị không trả lời em được, và em đã cố tình nhắn tin cho chị vào những ngày cuối tuần. Lúc đó em còn tin chắc chắn là chị sẽ trả lời em nữa chứ, nhưng đợi hoài. Một tin nhắn thôi, em cũng không nhận được từ chị. Em vẫn nhớ hôm đó là chiều chủ nhật. Chị có biết lúc đó, em buồn và hụt hẫng lắm không! Rồi một hôm em vào tìm kiếm để tìm tên chị, tên chị vẫn hiện ra nhưng lại kèm theo hai chữ "Kết bạn". Đó là ngày em thật sự nhận ra, đã đến lúc chị rời đi rồi. Đã đến lúc chị phải tập trung vào công việc, cuộc sống của chị. Từ giờ chị sẽ không còn thời gian để dành cho em nữa, một đứa em gần nhà thôi. Từ đó em không dám liên lạc với chị nữa, vì em chợt hiểu ra.. Có lẽ sự im lặng của chị, và hai chữ kết bạn kia không phải là vô tình. Từ đây em sẽ lại một mình trong những nỗi buồn, nỗi cô đơn của em. Em sẽ quen với sự thiếu vắng này, quen với việc một người chị đã từng rất thân thiết với mình, giờ bỗng trở thành xa lạ, khách sáo. Vậy mà mãi em vẫn chưa thể quen chị à! Sao vết thương của ngày chia tay này, khó lành với em quá.. Hay tại vì sâu thẳm trong em, em chẳng muốn vết thương này lành lại? Vì em sợ, em sẽ quên chị. Thật ra những thương nhớ này, vết thương này là của riêng em. Do em quý chị thật nhiều nên mới tự làm mình buồn, chứ chị chẳng làm gì hay nói gì khiến em đau lòng cả. Nếu một ngày nào đó, chị vô tình đọc được bài viết này của em. Chị đừng buồn, đừng áy náy. Vì chị đã giúp em – một đứa trẻ đáng ra chỉ có một tuổi thơ u buồn, nhưng tuổi thơ của nó lại trở nên thật vui vẻ, là nhờ chị đã xuất hiện. Hoặc lỡ có một ngày em chủ động gửi bài viết này đến chị, thì chị cũng đừng thấy khó xử nha. Chỉ là hôm nay em tham lam, em muốn chị biết là, những năm qua em nhớ chị nhiều lắm. Mà cũng có thể là hôm nay, em muốn nói với chị là, em đã quen với sự xa lạ này rồi. Em không còn đau lòng nữa, vết thương của ngày chia tay này đã lành trong em rồi. Em còn muốn nói với một điều nữa thôi! Em muốn nói Cảm ơn chị, vì đã thương một đứa trẻ khuyết tật như em. Cảm ơn chị, đã chơi đùa cùng em trong những năm tháng tuổi thơ. Cảm ơn chị, vì những lần chở em đi ăn vặt, những lúc trông chừng em, đút em ăn mỗi khi nhà em bận việc. Cảm ơn chị, đã khiến em cười thật vui, đã cho em những kỷ niệm thật đẹp. Em cảm ơn chị, vì mọi thứ nha!.. Chẳng biết từ giờ đến sau này, em có thể vô tình mà gặp lại chị không.. Nếu có thể gặp lại, chị hãy chụp cùng em một tấm hình nha! lưu ly những nỗi buồn quả táo xanh viết cho chị Khi Thu Uyên chia sẻ thông tin, Như chưa hề có cuộc chia ly có nhiều khả năng sẽ phải ngừng phát sóng sau số 134, tôi buồn nhưng không ngạc nhiên. Từng tham gia thực hiện các chương trình Vượt lên chính mình, Lục lạc vàng, giúp người nông dân thoát nghèo một cách bền vững, tôi hiểu rằng, duy trì một chương trình mang ý nghĩa xã hội trong thời buổi hiện nay là điều cực kỳ khó trong những cuộc hội ngộ xúc động trong chương trình "Như chưa hề có cuộc chia ly".Như chưa hề có cuộc chia ly không đơn thuần là một chương trình truyền hình, một gameshow giải trí đơn thuần. Đây chỉ là bề nổi của hoạt động tìm kiếm, gắn kết những con người vì một lý do nào đó mà lạc mất dung của Như chưa hề có cuộc chi ly đúng là khá sướt mướt. Nó khiến người xem phải khóc rất nhiều. Có nhiều lúc, vì cảm thấy quá đau lòng, tôi không dám xem hết chương trình khi nó lên sóng trực tiếp. Nhưng những ngày sau đó, tôi vẫn bị ảm ảnh bởi câu hỏi, không biết hôm đó có ai tìm được người thân không. Thế là, tôi lại tìm cách xem lại chương tin, sự mất mát của những con người tham gia Như chưa hề có cuộc chia ly không chỉ có tác động mạnh tới tôi mà còn tới hàng triệu khán giả xem truyền hình khác. Từ đó, mọi người sẽ nhận ra mình may mắn tới chừng nào. Họ sẽ biết trân trọng những người thân của mình hơn. Họ sẽ thấy yêu quý gia đình, giữ gìn gia đình mình hơn. Gia đình là tế bào của xã hội. Và khi cái tế bào ấy được gắn kết, chắc chắn cả xã hội sẽ được gắn kết nhiều suốt 13 năm qua, Thu Uyên cùng các đồng nghiệp của mình tạo dựng nên cả mạng lưới tìm kiếm, kết nối những con người lạc mất nhau. Khi có một thông tin được đưa ra, bao nhiêu người gọi điện, cung cấp thông tin. Hàng triệu người thể hiện sự quan tâm và sẵn lòng giúp đỡ. Lòng tốt đang được đánh thức, tình yêu thương trong mỗi con người được trỗi cứ tự hỏi, một chương trình có ý nghĩa như thế, có sức lan tỏa tình yêu thương, lòng nhân ái, hàn gắn vết thương trong tim hàng triệu con người, tại sao lại không được duy trì?Có người nói rằng, Như chưa hề có cuộc chia ly tồn tại 13 năm đã là quá thành công, đặc biệt trong thời buổi các gameshow nở rộ như hiện nay. Nếu như chương trình chỉ dừng lại với lý do format cũ thì chúng ta có thể hiểu và chấp nhận được. Nếu chương trình không còn hấp dẫn, ê-kíp thực hiện hoàn toàn có thể thay đổi. Đồng thời tôi biết ekip cũng luôn tìm cách thay đổi những chi tiết trong format để chương trình ngày càng gây xúc cảm mạnh hơn. Nhưng đó vẫn chỉ là câu chuyện làm nghề một cách đơn thuần. Nhưng Như chưa hề có cuộc chia ly dừng lên sóng đồng nghĩa với việc tất cả các hoạt động kết nối mà mọi người trong ê-kíp đã khởi động và rất nhiều khán giả mong muốn tiếp tục bị dừng lại chỉ bởi lý do rất đau xót. Nó chỉ dừng vì không thu hút được quảng cáo, không thu hút được đầu tư, không mang lại doanh thu cho đơn vị phát sóng. Nói tóm lại là chỉ vì tiền. Mà có cần gì nhiều nhặn đâu. Chỉ có 6 tỷ đồng bạc cho cả một năm hoạt động. Trong khi đó, ca sĩ tổ chức liveshow một đêm tốn 5 - 6 tỷ đồng là chuyện bình Như chưa hề có cuộc chia ly, rất nhiều các chương trình có ý nghĩa xã hội cũng đã không còn được phát sóng như Vượt lên chính mình, Lục lạc vàng.... Đây là những chương trình rất thành công nhằm giúp người dân thoát nghèo một cách bền vững. Sau mỗi số lên sóng, khán giả có thể thấy rõ nó đã giúp bao nhiêu gia đình thoát nghèo, bao nhiêu trẻ em có cơ hội được tiếp tục đến trường, viết tiếp giấc mơ dang dở của lạc vàng còn được thực hiện với một kết cấu rất chặt chẽ. Trong chương trình có phần Niềm vui hôm nay, tức là sau một thời gian, ê-kíp sẽ quay trở lại thăm chính những gia đình từng nhận được hỗ trợ, vừa là để chúc mừng vừa xem họ có sử dụng hiệu quả số vốn mà chương trình trao cho hay không. Đây là chương trình trợ giúp nhân đạo duy nhất có động tác “hậu kiểm” khiến cho hiệu quả trợ giúp được bền chắc và đúng mục chương trình có ý nghĩa thiết thực như thế, thậm chí nó còn giúp dấy lên phong trào tặng bò cho hộ nghèo khiến nhiều tổ chức, nhiều nhà hảo tâm hào hứng thực hiện việc thiện nguyện này, và đặc biệt một chương trình truyền hình quảng bá phong trào tặng bò còn có sự tham gia của Thủ tướng, Chủ tịch nước… thế nhưng cuối cùng cũng phải dừng lại sau 5 năm phát sóng. Lý do cũng giống Như chưa hề có cuộc chia ly Thiếu trình "Lục lạc vàng" từng giúp nhiều gia đình thoát đây, chúng ta không thể trách những người thực hiện, các nhà đầu tư hay đơn vị sản xuất. Tôi cũng như những người tham gia chương trình đều hết lòng hết sức. Có những số, tôi phải đi liên tục 20 ngày, khi trở về mọi người trong nhà đều kinh hoàng vì thấy tôi "tàn tạ" quá. Vất vả là thế nhưng chúng tôi chỉ nhận đồng lương hết sức phải chăng. Nói thật, những đồng lương ấy hoàn toàn không xứng đáng với công sức chúng tôi bỏ ra. Chắc anh em trong ê-kíp Như chưa hề có cuộc chia ly cũng làm việc như thế. Nhưng anh em vẫn tâm niệm rằng đi làm việc thiện nguyện thì đừng bị đói là được!Các đơn vị sản xuất chương trình truyền hình nhân đạo cũng rất dũng cảm. Tôi có thể khẳng định, không đơn vị nào có thể kiếm lợi nhuận từ những chương trình truyền hình mang ý nghĩa thiện nguyện hiện nay. Họ chỉ dám mong khi mỗi chương trình lên sóng sẽ kiếm đủ số tiền để tái đầu tư cho chương trình sau. Họ xác định sẽ kiếm lợi nhuận ở những mảng kinh doanh khác và làm các chương trình thiện nguyện chỉ với mục đích mang lại điều tốt đẹp cho xã hội. Chúng ta cũng không thể trách các nhãn hàng đầu tư. Những chương trình như Lục lạc vàng, Vượt lên chính mình, Như chưa hề có cuộc chia ly... hướng tới đối tượng khán giả là những người kém may mắn, những người chịu nhiều tổn thương, những người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội. Họ chắc chắn không có khả năng mua các đơn vị đầu tư nhìn thấy không thể thu được nhiều lợi nhuận từ những chương trình như thế, họ sẽ rút. Một số nhãn hàng đã cố hết sức đồng hành với chương trình nhưng cũng chỉ trong khả năng cho phép của họ. Chúng ta không thể đòi hỏi đây, tôi chỉ ước giá như Chính phủ, Nhà nước và Đài Truyền hình Việt Nam thể hiện vai trò của mình tốt hơn. Chúng ta luôn đặt câu chuyện về hàn gắn dân tộc. Chúng ta luôn khẳng định, trong xã hội hiện nay, sẽ không ai bị bỏ lại phía sau. Chúng ta kêu cả xã hội chung tay giúp những người khó khăn thoát nghèo bền vững. Vậy những chương trình đang làm tốt điều đó như Như chưa hề có cuộc chia ly, Lục lạc vàng, Vượt lên chính mình.... tại sao lại không được duy trì? Như chưa hề có cuộc chia ly không chỉ đơn thuần là thiện nguyện, là câu chuyện tìm kiếm người thân mà nó mang lại giá trị chính trị cho chính thể, làm cho chính thể trở nên ấm áp hơn, đáng tôn trọng hơn. Tại sao chúng ta không duy trì nó? Tại sao Chính phủ không trả tiền cho những chương trình như vậy?Nhà biên kịch Trịnh Thanh chưa hề có cuộc chia ly tồn tại, tức là câu chuyện của sự gắn kết ấy vẫn tiếp tục. Chương trình đang ca tụng thể chế này không bỏ quên bất cứ ai lại phía sau. Nó ý nghĩa hàng hơn ngàn lời kêu gọi sáo rỗng, hàng ngàn thông điệp vẫn xuất hiện nhan nhản hiện nhà đầu tư, sản xuất đều đã mất rất nhiều công sức để thực hiện những chương trình có ý nghĩa thiện nguyện mà chẳng dám nghĩ tới lợi ích kinh tế. Lẽ ra, khi làm những chương trình này, họ cần được hà hơi tiếp sức bởi những đơn vị quản lý. Đằng này, đến một lời khen cũng không có. Vậy điều gì khiến những người thực hiện các chương trình thiện nguyện vững tin vào con đường họ đang đi?Chúng tôi chỉ ước, những chương trình thiện nguyện, có ý nghĩa xã hội sẽ được đầu tư một khoản kinh phí mang tính chất "xương sống". Sau đó, những người thực hiện sẽ kêu gọi đầu tư, sự hỗ trợ từ các doanh nghiệp để tăng thêm sự hấp dẫn của chương cập của Đài Truyền hình Quốc gia hiện nay là ngoại trừ chương trình thời sự ra, rất ít chương trình nào được Nhà nước tài trợ, theo nghĩa vì công tác thiện nguyện, vì lợi ích cộng đồng rộng lớn. Không những thế, hầu hết các chương trình phát sóng trên Đài Truyền hình Việt Nam được xã hội hóa gần hết. Khái niệm xã hội hóa của họ không mang nghĩa vì lợi ích cộng đồng mà là lợi chương trình nhân đạo không mang lại lợi ích nhiều như mong muốn cho người đầu tư cũng như đơn vị phát sóng. Vì thế, khi lợi nhuận bị giảm sút, hoặc nhà đầu tư bỏ cuộc, đương nhiên cửa sóng cũng loại trừ những chương trình này. Lẽ ra, Đài Truyền hình Quốc gia thì phải lấy cái nọ nuôi cái kia. Họ thu được rất nhiều tiền từ các gameshow ca nhạc, hài, các bộ phim truyện… thì phải có sự hỗ trợ ngược lại với những chương trình tuy không mang lại lợi nhuận nhưng có ý nghĩa xã hội sâu sắc. Dù phải tự thu tự chi thì với danh nghĩa đài quốc gia, họ có nghĩa vụ mang lại lợi ích xã hội cho người dân chứ không chỉ chăm chăm nhìn vào lợi lẽ hiện nay, đồng tiền là yếu tố duy nhất để quyết định sự tồn tại của một chương trình? Chẳng lẽ, chẳng còn gì quan trọng hơn đồng tiền?Bạn nghĩ gì về vấn đề này? Hãy chia sẻ ở box bình luận bên dưới. Bổ ích Xúc động Sáng tạo Độc đáo

ngày chia ly không còn gì trong tay